Đêm Trăng Mật Ngọc Tuyền kéo khăn lau nước mắt, cô đau đớn nhìn Thạch nằm thiêm thiếp. Thạch đã mê như thế 2 ngày nay, vết bỏng nặng quá. Bé Trung và bé Hằng cũng bỏng, nhưng nhẹ hơn. 2 ngày nay, cơ quan rồi láng giềng cho chút đỉnh tiền, nhưng có thấm vào đâu so với nhu cầu đang cần tiền mua thuốc cho Thạch. Ngọc Tuyền không muốn nhờ va? Quân, nhưng nếu nhờ vả anh, cô còn biết trông vào ai. Thạch đã quên thân anh để cứu 2 con của Quân, đã đến lúc Quân phải gánh vác trách nhiệm nuôi con. Để cho mẹ trông nom 2 đứa bé, Ngọc Tuyền đón xe đi thành phố. Tất cả hy vọng cô chỉ còn biết trông mong vào anh, mong anh bỏ qua những lỗi lầm của cô và Thạch: − Bà tìm ai? Cách ăn mặc luộm thuộm của Ngọc Tuyền đã làm cho người giúp việc xem thường. Mặt cô ta khinh khỉnh, Ngọc Tuyền thấp giọng: − Tôi muốn gặp ông chủ hoặc bà chủ nhà này, cô làm ơn mở cửa. Cô ta nhìn Ngọc Tuyền từ đầu đến chân, cất giọng hách dịch:...
Bình luận truyện