Mùa Xuân Của Chú Kim Trọng Chú vịt con buồn rầu nhìn qua khe hở của chiếc lồng tre, đôi mắt chú như muốn khóc. Bên ngoài, tiếng cười nói lao xao, tiếng những bước chân rộn ràng, chú dúi chiếc mỏ nhỏ bé vào đôi cánh khóc thầm: mới ngày nào còn chạy tung tăng theo mẹ đi kiếm mồi, những con giun xinh xíu mà chả bao giờ chú bé muốn ăn ngay, ríu rít tiếng cười tiếng nói của các anh chị chú bé, chao ơi bây giờ còn đâu. Chú lại chớp chớp đôi mắt; một cánh tay huých vào hông chú rồi có tiếng chanh chua của con bé Ngân vẩu: - Chàng Kim Trọng lại đang nhớ ai đây, bắt đựơc quả tang nhé! Con bé rỗi hoa mè lại được dịp vỗ tung đôi cánh lạng đến trước mặt chàng Kim Trọng õng ẹo: - Kim Trọng chàng ơi! Em là Thúy Kiều đây chàng còn nghĩ đến ai nữa. Cả bọn vịt nhóc con chung quanh cười ầm lên làm chàng Kim Trọng đỏ mặt. Con bé Ngân vẩu cười rú lên: - Chúa ơi, Thúy Kiều rỗ hoa mè. Con bé tự nhận mình là Thúy Kiều định vẩu môi cãi lại thì một bàn tay nhấc bổng nó lên, và một bàn tay nhỏ bé khác túm lấy đôi cánh của chàng Kim Trọng và Kim Trọng nghe tiếng reo của một cô bé: - U ơi! Con lấy con này nhé!...
Bình luận truyện