Thanh Toán
Y đứng trên gờ tường, tầng thứ ba mươi sáu, mắt tò mò nhìn xuống đám người kéo đến đông nghịt tận dưới đường phố. Hàng mấy ngàn bộ mặt ngước lên, hàng mấy ngàn cặp mắt lo lắng nhìn lên y. Vẫn tiếp tục có thêm những người nữa ùn ùn kéo đến xem. Cả một khúc đường phố xe cộ ách tắc, bóp còi inh ỏi. Bỗng y sực nghĩ, từ trên cao này nhìn xuống, mỗi con người trong đám đông chen chúc chỉ là một cái chấm. Và y nghĩ đến tổ kiến. Tuy tiếng ồn ào bên dưới lên đến đây chỉ còn rất yếu, nhưng y vẫn đoán được bên dưới chắc phải náo động lắm.
Nhân viên giữ thang máy ngó đầu ra cửa sổ nhìn y:
- Ông làm cái trò gì thế?
- Tôi sắp nhảy xuống dưới kia - y điềm tĩnh đáp.
- Ông tưởng xuống đến đất ông vẫn còn có hai chân lành lặn để dạo chơi tiếp đấy hẳn?
- Chuyện ấy không liên quan gì đến ông!
Nhân viên giữ thang máy lắc đầu, nhếch mép cười rồi lui vào. Đến lượt viên phó giám đốc khách sạn thò đầu ra:
- Xin lỗi, cho tôi nói một câu...
Bình luận truyện