Tròn Một Ngày Tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi làm tôi choàng thức giấc. Trái tim giật thót vì lo lắng, không hiểu ở nhà có chuyện gì không? Điện thoại mà reo những giờ không giống ai thì hồi hộp lắm, nhất là khi trong nhà còn có mẹ già đau ốm triền miên. Quờ quạng trong bóng tối tìm cái SPhone và mở màn hình: Mới có 4 giờ sáng! Tôi lò dò lại, soi màn hình di động vào cái điện thoại bàn và bấm xem số ai vừa gọi. Bất thình lình, cái đèn đỏ nhấp nháy và chuông điện thoại lại réo inh ỏi: Thì ra là số của anh. Tôi cầm điện thoại lên cằn nhằn: - Trời ơi, đi ăn trộm hay sao mà …! - Anh nhắn cho em vào Email rồi mà: Kể từ hôm nay, mình sẽ đi tập thể dục sớm một tiếng. - Anh nhắn hồi nào sao em không thấy? Messenger mở suốt mà đâu có cái thư nào của anh? - Anh gởi vào cái hộp thư nick C. từ trưa hôm qua. - Có phải anh cố tình không? Cái hộp thư ấy chỉ mở khi em biết chắc mình có thư....
Bình luận truyện