Đi Qua Miền Ký Ức Chương 1 ― Để tránh ánh nắng chiếu vào mắt rồi ngó xuống cổ taỵ Vẩn còn sớm nhưng sao bà cứ bồn chồn trong dạ. Đêm qua bà hầu như thúc trắng. Bên cạnh bà, ông ấy cũng thao thức. Tâm trạng của cả hai như chiếc lọ đựng đầy hạnh phúc và lo âu. Khi chiếc lo chao nghiêng thì phần này thay thế phần kia hoặc trộn lẩn vào nhau nhưng rõ ràng vẫn là hai trạng thái đó. Bà Tùng Như lửng thửng bước ra sân. Thoáng thấy bà, người tài xế lật đật mở cửa xe. Bà định khoát tay từ chối nhưng lại thôi. Dựa đầu vào ghế bà nhắm mắt lại cố không để ý đến những ý nghĩ đang đuổi nhau trong đầu. Quỳnh Lâm đang đi về phía bà, dáng mảnh mai, gương mặt thanh tú phảng phất nét buồn. Bà Tùng Như thở dài, nó vẫn còn trẻ quá. - Con xuống đây ngồi với mẹ. - Da. Với dáng gồi nghiêng nghieng, trông Quỳnh Lâm mềm mại như vừa bước ra từ bức tranh tố nữ. Hai tay cô nắm vào nhau và đặt trên đùi, những ngón tay thon gầy, trắng muốt và chiếc nhẩn kim cương quen thuộc nằm ở ngón giửa. Từ lúc không còn Như Vũ thỉnh thoảng cô mới mang hoặc chỉ mang vào những dịp quan trọng. Thay vào đó là chiếc nhẩn bình thường, chiếc nhẫn cô đã không mang trong ngày cưới. Chỉ nghĩ đến điều này cùng là tim bà nhói đau. Bà nhớ gương mặt Như Vũ lúc nhận nó từ tay bà....
Bình luận truyện