Phố Mọi Chẳng biết cái tên đó ai đặt và có từ lúc nào. Nhưng tôi đã có mặt ở đây hơn nửa năm rồi. Một dãy nhà được ngăn ra làm mười phòng. Mỗi phòng mười sáu mét vuông, toa lét đầy đủ. Có ghi số thứ tự nơi cửa. Tôi mướn phòng thứ 1. Phòng thứ hai của ông lão mua đồ cổ đến từ Bình Ðịnh. Gọi bằng lão vì ông cũng quá lục tuần. Có lúc, tôi cảm giác ông như con sâu giấu mình vào cây lá. Như một giòng suối giấu mình vào biển khơi. Như một thiền sư giấu mình vào hệ luỵ trần gian. Ô cũng am hiểu khá nhiều về Kinh Dịch. Những lúc rổi rảnh, ông thường tâm sự với tôi. Ông vốn là một nhà sư, nửa chừng xuất gia. Có lúc tôi trêu ông Ba cô gái đẹp lên chùa. Một cô yếm thắm bỏ bùa nhà sư Hoàn tục về nhà lấy cũng một ni cô hoàn tục. Hai người ăn ở có được đứa con gái. Gần hai mươi năm sau, vợ ông lên chùa tu lại. Ô giang bạt sông hồ. Cuối đời làm nghề chấm tử vi và mua đồ cổ. Buổi chiều, ông cởi chiếc xe máy cà tàng của ông về. Trên xe treo bọc trà khô. Gặp tôi ông hú hí: -Qua chơi nhà thơ. (Thấy nét thư sinh của tôi nên ông thừơng gọi như thế!) -Gặp một thân chủ cũ, họ mời vào nhà chơi và tặng cho mấy gam trà ngon. Tôi để trần sang phòng ông: -Hôm nay có mua được món nào không bố? -Ông khệ nệ tháo cái bọc sau ba ga:...
Bình luận truyện