Thế Cho Nó Chừa Thế này thì đến phải chừa thật! Khốn nạn! Giá bảo đã ăn cắp năm lần bảy lượt cho cam! Nó thề với tất cả mọi người rằng vì đói quá, nó mới dám liều. Chứ bản thân nó vẫn lương thiện. Nhưng ai tin nó? Người ta không muốn nghe kẻ gian cứ nói dối mãi. Nó đành khóc mà lấy trời làm chứng. Trời xa. Trời mặc kệ nó. Vả lại, nó bị bắt quả tang ăn cắp. Theo luật, thế là a lê, vào nhà pha! - Cứ điệu nó lên bóp, bà ạ. Nó kêu oan thì vả vỡ vỡ miệng nó ra. Để người ta đưa nó vào xăng tan, tẩn cho vài trận thành tàng. Thế cho nó chừa. - Con cắn cỏ cắn rác lạy các ông các bà, con chừa rồi. Đừng bắt con bỏ bóp. Con sợ lắm! Con chết mất! Biết thế, con chết đói còn hơn chết đòn. Nó oà lên, khóc rất thảm thiết. Một lúc, nó lăn ra đất, gào lên, lễ la lễ liệt....
Bình luận truyện