Không Quên Kỷ Niệm Chương 1 Ra khỏi điểm Internet, Phan bước vào quán cà phê bằng những bước chân đá tảng nặng nề: Không một email nào cho anh cả dầu đã hơn mười ngày mong đợi rồi. Người ta bận gì dữ vậy chứ? Buông mình xuống ghế, Phan phớt lờ cái nhìn tinh quái của Hạo, anh gọi cà phê đen không đường. Hạo buột miệng hết sức văn vẻ: - Mày định tự gặm nhấm bằng những giọt nước mắt của đêm đen à? Phan so vai: - Tao cần tỉnh táo để làm việc. Chỉ thế thôi! Mày có đem mẫu cho tao xem không?...
Bình luận truyện